Tôi rón rén ra khỏi giường và đau đớn nhận ra rằng cha tôi đang cố gắng băng bó vết thương khá xâu ở bắp chân.
Từ ngày hôm sau đó, cha tôi đi khập khiễng như một thương binh.
Cả nhà cố ngăn không cho cha tôi đi “làm” nữa.
Nhưng cứ đến khi cả nhà đã ngủ say, cha tôi âm thầm đạp xe vào rừng cho đến tờ mờ sáng mới trở về - có khi đến tận sáng hôm sau.
Trước hết cha tôi trả được món nợ cái đã khiến cho cha mẹ tôi ray rức nhiều năm nay.
Sau đó, cha tôi đã gửi tiền cho anh tôi đóng học phí – một Đại học bán công ở Tp. Hồ Chí Minh.
Mẹ tôi đã dắt tôi xuống dưới đó thăm ảnh.
Và mẹ tôi đã có thể tính đến việc sửa sang lại căn nhà tồi tàn từ khoản tiền cha tôi kiếm được.
Tôi còn nhỏ quá nên chỉ biết thầm ước có ngày thành một ca sĩ, kiếm được kha khá tiền để gánh vác phụ cha tôi.
Mẹ tôi yếu đuối vì bệnh tật và sự lo toan quá đổi khiến mẹ tôi mất ngủ nặng.
Cha tôi ngày càng gầy yếu, ở tuổi 58, làm việc nặng nhọc suốt đêm.
Sau này tôi mới biết rằng họ mướn cha tôi vì ông ấy kín miệng, chịu khó và uy tín.
Ông ta không hề kể cho ai nghe ông đã làm gì trong rừng vào ban đêm và ông làm việc cho ai.
Ông chưa hề hé môi than vãn, chưa hề yêu cầu chúng tôi điều gì và đặc biệt hơn cả là cha tôi chưa hề nghỉ một ngày nào cho đến cái đêm hôm ấy…
No comments:
Post a Comment