Ba nó đi học xa nhà. Rất cố gắng ông đã tự tập chơi đàn từ năm 16 tuổi. Để làm quà sinh nhật lần thứ 5 của nó, ông đã mua cho nó một cây đàn guitar.
Hàng tháng ông trả góp tiền mua cây đàn. Hàng năm, trong dịp sinh nhật nó hay dịp mẹ nó có bạn đến chơi, ba nó mang đàn ra hát. Hàng tuần trong lớp thiếu nhi, ba nó cũng thỉnh thỏang dạy bài hát và đệm đàn. Ông luôn mong sao nó thích chơi đàn.
Năm tháng trôi qua, tóc của ba nó ngày càng hoa râm. Nó ngày càng thích nghe nhạc tiếng Anh. Nó chưa bao giờ muốn đánh thử một tiếng đàn nào. Vào lớp 10, nó theo một nhóm bạn chơi bóng rổ. Ba nó không buồn nhắc nhở nó bất cứ điều gì ngoài việc ăn nhiều hơn. Nó tốt nghiệp trung học và vào một đại học trên Sài gòn.
Giống cha, nó ham học, ít bạn và không hề đi chơi. Nó hơn cha một điều, vào một tổ chức hoạt động vì trẻ em. Tự dưng nó nảy ra ý định học chơi đàn để sau đó biểu diển trong những lần sinh hoạt. Ba nó được một người nhạc sĩ tặng cho một cây đàn rất đẹp. Và nó xin ba cho cây đàn để theo học một lớp tại Nhà Văn Hóa Thanh Niên. Nó tập hàng ngày và sau 3 tháng nó biểu diển bản nhạc đầu tiên.
Năm sau, khi về nhà nghỉ hè, nó chơi cây đàn củ 18 năm trước ba nó đã mua. Tiếng đàn, âm thanh du dương của dây đàn nylon làm nó mê mẩn. Nó nhờ mẹ nó xin ba cho nó đổi cây đàn.
Ba nó nhẹ nhàng bảo nó,
“18 năm trước ba đã mua nó cho con. Bất cứ điều gì, thứ gì ba có hoặc ba tạo ra đều là vì con, cho con hết đấy thôi.”
Nó ôm ghì cây đàn vào lòng đánh đọan nhạc dạo đầu của bài Papa. Nhẹ nhàng nó hát,
“Everyday, my papa’d take and tuck me in my bed….”
Ba nó mỉm cười quay đi hai con mắt đỏ hoe.
No comments:
Post a Comment