Chị dâu của tôi có việc về quê nên trưa đó hai cháu nhỏ vắng mẹ không ngủ được.
Thấy mẹ tôi phải ru hai cháu hoài mà tôi sốt ruột. Tôi xin bà cho tôi thử. Ôm hai đứa cháu gái hai bên trên giường ngủ mờ tối, tôi cất tiếng kể chuyện, giọng chậm buồn tha thiết,
“Một hôm thỏ Mẹ phải đi vào rừng tìm củi, hai con thỏ con nằm im với thỏ Chú. Sợ mẹ buồn hai thỏ con không dám khóc. Thỏ Chú bèn cất tiếng hát,
“Thỏ ngoan thỏ ngủ cho say.
Thỏ mẹ đi cày có lúa cho cha.
Thỏ cha đang ở rất xa.
Thỏ mẹ vất vả bôn ba cả ngày.”
Ngọc, 7 tuổi, hỏi tôi,
“Thỏ Cha đang ở đâu vậy chú?
Ghì cháu sát vào bờ vai trái của tôi, quay sang con bé có lẻ đang nhớ cha, tôi nói nhỏ vào tai nó,
“Ở xa lắm. Thỏ mẹ tìm củi về bán để có tiền đi thăm thỏ Cha đấy.”
Con bé em, Thảo, 5 tuổi, bên phải cũng tò mò hỏi tôi,
“Mẹ đi tìm củi bao giờ về hả chú?”
Nói xong chữ mẹ giọng con bé như bị nghẹn lại. Tôi ôn tồn giải thích,
“Biết hai cháu ngủ xong mẹ mới về.”
Như một nhà thôi miên, tôi vừa làm hai cháu nhỏ của tôi nhắm nghiền mắt ngủ trong sự thán phục của mẹ tôi.
No comments:
Post a Comment