Tuesday, May 15, 2012

THĂM MẸ- DẠY CON

Tôi muốn quỳ bên mộ mẹ tôi cho đến khi tôi nghe thấy bà cho phép tôi hay bảo tôi ra về. Tôi gục xuống để nói với đất,
   “Mẹ ơi, mẹ có biết rằng con chỉ mong học xong Thủy Lâm. Con chỉ mong làm kiểm lâm để con rất có thể có một trang trại nhỏ. Trong trang trại nhỏ ấy mẹ sống với người con dâu hiền ngoan, cháu của mẹ thật dể thương, dể dạy. Từ trang trại ấy người ta nghe vọng ra rất nhiều tiếng cười và…rất ít tiếng thở than.
Đến một ngày kia mẹ trăm tuổi già, mẹ sẽ nằm ngay bên nhà trong một vườn hoa nhỏ xinh xắn. Thường khi vào những buổi sáng sớm, con ra thăm mẹ. Con sẽ chọn những đóa hoa đẹp nhất để đặt lên mộ. Cháu của mẹ thường chạy theo để hỏi con,
“Bà nội đâu rồi ba?”
Mẹ biết con trả lời thằng bé như thế nào không?
Đặt một tay lên ngực, một tay xao đầu nó, con nhỏ nhẹ bảo nó,
“Bà nội đang ngủ yên ở dưới lòng đất kia nhưng bà lúc nào cũng hiện diện trong tim ba, ngay ở đây.”
Con bổng xoay sang hỏi nó,
“Con có yêu thương Bà Nội không?”
“Dạ có, ạ.”
“Thế tại sao con yêu thương bà Nội?”
Cháu của mẹ níu chân con thật chặt,
“Vì ba yêu thương nội.”
Con quỳ gối xuống để nhìn thẳng vào mặt thằng cháu cưng của mẹ,
“Không chỉ phải vì ba yêu thương nội đâu con.”
Nó ngơ ngác, trợn hai mắt tròn xoe, há hốc cái miệng vừa nhỏ vừa xinh.
“Con đâu biết rằng bà Nội đã sinh và dưỡng dục ba như thế nào đâu.”
      Hai cha con ôm nhau và cả hai cùng khóc sướt mướt.

   

No comments:

Post a Comment