Tuấn và tôi trấn giử cánh phải. Kiệt và Bình chơi bên cánh trái. Phùng Trương lo ở khu trung tâm. Tuấn và Kiệt đều thấp lùn nhưng “ăn cắp gà” tài tình - lén lên sân đối phương trước hoặc chờ sẳn trong vùng cấm địa- Tôi cao tương đương với Trương nhưng trình độ chơi bóng khoảng 1/3 của nó. Tôi tập bất cứ kỹ thuật gì Trương vừa học lóm từ ai đó. Bình là đứa ở gần sân bóng của Chủng Viện Cái Răng. Hắn cũng cố tìm cách bắt chước của các cầu thủ đàn anh về chỉ lại cho chúng tôi. Tôi cao kều, xoay trở chậm, dể bị đối thủ qua mặt. Dù là người chơi kém nhưng tôi là người cầu tiến nhất, chịu tập tành nhất trong đội.
Một hôm Bình có đề nghị chúng tôi đánh tập với một đội trong trường Tàu ở Cái Răng. Đứa nào cũng háo hức và đồng ý trừ thằng Tuấn. Nó buồn bả nói:
“Má tao khó lắm. Bà không cho đi đâu xa hết. Có ai xin cũng không được đâu.”
Tôi có ngay một sáng kiến, một lời nói dối thật ngọt ngào:
“Để tao xin phép bà già cho. Mình nói là mình vô địch toàn trường. Đội mình đại diện trường đi đánh giải ở Cái Răng. Xe trường đưa rước tụi mình chứ bộ.”
Phùng Trương cười sặc sụa đắc ý:
“Thằng Thành đáng làm quân sư.”
Đến ngày hẹn, chúng tôi đèo nhau bằng xe đạp, xe Honda của Trương và xe Mobilette của Bình. Nắng nóng, đường xa vất vả khiến chúng tôi hơi mệt nhưng rất vui.
Phía bên họ, cao ráo đều nhau, mặc đồ thi đấu nghiêm chỉnh. Phía chúng tôi “đại diện trường” trông thật thảm hại. Mọi thứ, quần áo, giày vớ, bóng, đều được chắp vá. Trương nghiêm mặt nói trước cả đội:
“Chơi hết mình. Thắng thua gì cũng được. Chúng ta chơi để học.”
Tôi dĩ nhiên là người run rẩy nhất trước đối thủ có vẻ chuyên nghiệp. Nhưng sau tiếng còi vài phút thôi, tôi như được tiêm một liều thuốc kích thích đã linh hoạt, đã cản phá được vài cú chuyền xéo vào vòng cấm địa. Tôi lại là người chuyền xa lên cho thằng Tuấn “ăn cắp gà” ghi hai điểm đầu tiên. Bị chúng tôi tấn công bất ngờ và lắc léo, bên họ hội ý ngay. Phùng Trương nheo mắt với tôi:
“Mày chơi hay quá. Tụi mình ráng lên chơi trận này cho đả.”
Đúng như lời Trương thúc giục. Tôi và cả đội chơi hay hơn bao giờ hết. Sân bóng tốt, tinh thần đi học hỏi, đối thủ lạ và cách chơi biến hoá ngẫu hứng đã giúp chúng tôi thắng họ sát nút 50 / 48. Tuấn vui vì đúng là nó được chơi một trận như là người đại diện cho trường. Bình cũng vui vì đội lớp chúng tôi tự tập mà chơi hay hơn.
No comments:
Post a Comment