Monday, February 20, 2012

BỬA CƠM CHO BÀ NGOẠI

Với một cái tình, với trách nhiệm của một thằng cháu ngoan, tôi đã nấu cho bà ngoại tôi một bửa cơm mà bà chắc phải nhớ mãi.
    Vì mẹ con tôi sống ly hương hay vì đường đi từ Sài Gòn xuống Cần Thơ quá xa chăng, chúng tôi rất hiếm khi có khách. Thế nên một ngày trong năm 1968, chuyến thăm bất ngờ của bà Ngoại đã là một niềm vui quá lớn với hai mẹ con tôi. Bà xuống thăm cùng với mợ tôi và một đứa con gái nhỏ.
    Em tôi không biết lúc đó đang ở đâu. Chị tôi chắc đang trong sở làm. Mẹ tôi đang bán hàng tạp hoá rất nhỏ trước con hẻm. Tôi, 13 tuổi, ở nhà một mình, mở cửa, xách nước, lấy khăn tắm xà bông và rất nhanh nhẹn phóng lên xe đạp đi chợ.
    Đến đầu con hẻm ngắn, tôi phải ghé lại cái quán cóc của mẹ tôi để nhận một khoảng tiền đi chợ cho 3 người khách. Tôi vừa đạp xe nhanh ra chợ vừa toan tính những thứ cần mua cho một buổi ăn chiều cấp tốc. Tôi chọn mua một khúc bí đao, tép tươi và 4 cái trứng vịt. Các thứ đều dễ mua, dễ nấu. Tôi phải nhanh chóng đạp xe trở về vì ba người khách đang ở nhà. Nồi cơm tôi bắt lên trên bếp dầu cũng đang chờ đợi tôi về. Tôi lại phải nhanh chóng ra tay làm bếp…
   Mợ Tư và đứa con gái tắm xong khi tôi đang lặt đầu mấy con tép còn tươi xanh sau khi vừa chắc nước nồi cơm. Khi mợ chải tóc cho đứa con gái, tôi vừa làm vừa hỏi mợ một vài câu hỏi. Mời bà Ngoại vào tắm xong, tôi làm tiếp cái việc mà mẹ tôi phải làm: tiếp chuyện, nấu cơm. Tôi bảo mợ tôi cứ ngồi nghỉ ngơi và tự nhiên như đang ở nhà.     Tôi vung tay, múa chân, xoay sở nhanh gọn chính xác như một đầu bếp giỏi. Trong khi chờ nồi canh sôi lên, tôi cắt khúc bí đao. Vừa cắt khúc bí xong, tôi đập các trứng vịt vào tô. Chờ chảo mở sôi với các miếng tép mỡ vàng ngậy, đập 2 tép tỏi, thaí mỏng hai củ hành tím. Trong khi chờ trứng vịt vừa vàng chín, tôi cắt nhuyển vài cọng hành lá.
   Chờ bà ngoại bước ra khỏi phòng tắm, tôi dọn cơm trong lúc mợ và đứa con gái đang ngắm nhìn các thứ trên phòng khách. Mùi thơm của chất đạm trong 4 cái trứng vịt tươi đỏ ao hoà quyện với mùi hành tỏi khiến tôi phấn chấn. Tôi chắc rằng mẹ tôi sẽ rất vui.
   Trịnh trọng, lễ phép, tôi cúi đầu cất tiếng,
   “Mời bà ngoại ăn cơm!”

No comments:

Post a Comment