Từ lúc tan học về nhà, với vết hơi bầm trên trán, với nước mắt còn chưa kịp khô, con tôi bị phân vân: ở nhà hay theo tôi đi học mặt trường ngày 1-1- 1995 trong khi tôi cương quyết dắt nó đi bất chấp sự ngăn cản của mẹ và vợ tôi.
Trên xe, tôi hỏi nó,
“Con biết tại sao ba đánh con không?”
Nó trả lời ngay,
“Dạ, tại con có lỗi.”
Tôi hỏi thêm ngay một câu nữa,
“Lỗi gì?”
“Lỗi không thuộc bài.”
Tôi nín thin một lúc cho đến khi xe lăn bánh đúng 10 giờ tối. Tôi nhẹ nhàng hỏi nó,
“Con có biết chúng ta đi đâu không?”
Chắc vừa quên trận đòn, vừa quên nỗi bịn rịn của mẹ và bà nội, nó trả lời tôi với một ít phấn chấn,
“Dạ đi họp mặt trường của ba trên Bảo Lộc.”
Kéo nó tựa vào người, xoa xoa trên đầu nó, tôi nói vừa đủ cho nó nghe,
“Con cố ngủ đi. Đường rất dài đấy.”
Lần đầu tiên đi rất xa nhà và đi riêng với bố, thằng bé chắc sung sướng và tự hào lắm, nó ngủ khá dể dàng trong khi tôi miên man suy nghĩ.
Xe đến bắc Mỹ Thuận lúc quá nửa đêm. Khi nó vừa chợt bừng tỉnh, tôi bảo nó,
“Mình xuống xe, đi tới bến phà để chờ cho mát mẻ.”
Gần 5 tuổi đầu, thằng bé mới cao đến dây thắt lưng của tôi. Tôi đón nó từ cửa xe xuống đất rồi nắm tay dắt nó đi thẳng theo sau một số hành khách khác. Các xe đậu chờ nối tiếp nhau thành một hàng dài ngót 800 mét. Tôi không hề hỏi nó xem nó muốn ăn gì không cho đến khi chúng tôi dừng lại nơi có một số khách đang ngồi uống nước giải khát. Vừa nhận ra đã để quên cái túi sách trên xe, tôi gọi chai nước ngọt và dặn thằng nhóc con cứ ngồi đấy chờ tôi. (còn tiếp)
No comments:
Post a Comment