Nếu tôi có một phép mầu, tôi chỉ ước sao cho cha tôi sống lại.
Cha tôi đã không có những cái mà ông đã cố gắng tạo ra cho chúng tôi.
Điều lớn nhất là sự hy sinh của người.
Vì là một nhà giáo nghèo ở một vùng cao nguyên lạnh vắng vẻ này,
không kiếm đủ tiền cho gia đình và anh tôi học, cha tôi đã lén vào
rừng làm lao công cho một nhóm người khai thác gỗ lậu.
Thoạt đầu, cha tôi giấu chúng tôi.
Khi mẹ tôi dặn hỏi nhiều lần, ông ấy đã thú nhận.
Tháng đầu tiên cha tôi làm vào những ngày cuối tuần.
Những tháng sau đó, ông làm 5 ngày một tuần và rồi ông ấy phải
làm đến 7 ngày- 12 giờ một ngày.
Khi về đến nhà mỗi ngày, cha tôi lén bỏ chút ít tiền vào con heo đất
của hai đứa tôi.
Ông nhẹ nhàng hâm nóng đồ ăn buổi chiều và cố ăn hết những
thứ mà chúng tôi chừa lại.
Thỉnh thoảng ông viết thư thăm anh tôi hoặc xem xét tập vở của tôi
vào lúc rạng sáng.
Một đêm tôi chợt tỉnh giấc vì nghe tiếng rên rỉ.
Tôi rón rén ra khỏi giường và đau đớn nhận ra rằng cha tôi đang cố
gắng băng bó vết thương khá xâu ở bắp chân.
Từ ngày hôm sau đó, cha tôi đi khập khiễng như một thương binh.
No comments:
Post a Comment