Mẹ tôi từ Rạch Giá phải đi học ở tận Hà Nội.
Mồ côi cha sớm, hai anh em tôi xem dượng Bảy như cha.
Một chiều nọ, biết hai đứa tôi, đang học lớp 3 lớp 4, vừa làm xong bài tập, dượng Bảy bảo hai đứa tôi,
“Mẹ tụi con học xa, rất nhớ nhà. Nếu nhớ thương mẹ, cố viết thư thăm hỏi mẹ đi.”
Không ai bảo ai, hai đứa tôi tìm chổ ngồi để viết thư cho mẹ.
Dượng Bảy đi đi lại lại, không để ý đến cái chúng tôi viết.
Ông ấy có vẻ muốn xem cái cách hai đứa tôi ngồi viết.
Im lặng, không có ai nghe một tiếng động.
Sau hơn 50 phút sau, dượng Bảy tằng hắng và lên tiếng,
“Thôi được rồi. Tụi con ngoan lắm. Chắc mẹ con vui và đem thư ra khoe và cùng cả lớp học cho mà xem.”
Dượng Bảy âm thầm cho 2 tờ giấy tập học trò anh em tôi vừa viết xong vào một phong bì và nói nhỏ nhẹ,
“Hồi đi học xa nhà, cái mà dựơng Bảy mong đợi nhất chính là thư.”
Hơn mười ngày sau, ở Hà Nội, mẹ tôi nhận được bức thư đó.
Bà và nhiều người đóan thầm rằng bà sẽ đọc to lên cho cả lớp nghe,
“Mẹ yêu thương hoặc Kính thưa mẹ.”
Nhưng chúng tôi đã viết như thế này,
“Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam .
Độc lập- tự do- hạnh phúc”
Dù nghe nhiều tiếng cuời nhưng ai cũng thấy mẹ tôi đưa tay gạt 2 giọt nước mắt.
No comments:
Post a Comment