Con đê ấy dài hun hút như cuộc đời.
Ngày hai mẹ con về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có có mổi hai mẹ con.
Lúc trời nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên con, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố đi nhanh theo mẹ.
Lúc trời râm mát, con đi chậm, mẹ mắng:
- Lúc mát trời, đi nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng:
“Tại sao nắng hay râm gì ta đều phải vội vậy?”
Trời vẫn cứ lúc nắng, lúc râm...
Sau khi mẹ mất, đến lúc mộ mẹ xanh cỏ, con mới hiểu ra rằng:
“Trong đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.”
No comments:
Post a Comment