Tôi học lớp Năm 3 tại trường Tiểu Học Tham Tướng, Cần Thơ. Một phần ba học sinh trong lớp tôi học khá giỏi và tôi may mắn được ở trong nhóm đó.
Một buổi chiều chuyển mưa, tôi bị một cơn cảm lạnh đột ngột. Tôi thấy trời đất quay cuồng khi đang đứng nhìn cả lớp đùa giởn trong giờ ra chơi. Đang đứng cạnh bên, Hồng Hạnh nhận ra sự khác thường trên gương mặt của tôi.
“Thành ơi ! có sao không? Ai chạy đi kêu cô giùm coi?”
Hạnh và một ai đó tôi không nhận ra dìu tôi vào lớp trong khi cô Thuỷ đã được báo tin rằng tôi bị trúng gió. Cô Thuỷ lớp tôi nổi tiếng là hiền thục, khó khăn, dạy giỏi và cạo gió hay nữa. Cô gom tất cả các chai dầu gió của học trò trong lớp. Tôi được cô bắt đứng úp mặt xuống bàn và tôi bị cởi trần. Bốn năm học trò được cô chỉ định lên để kềm tay khoá chân tôi lại. Hồng Hạnh xung phong làm người thoa dầu để cô Thuỷ chỉ có cạo và cạo.
Tôi như con lươn bị cạo sạch nhớt trước khi bị đem ra xào nấu. Tôi không biết thợ nấu sẽ là ai, nhưng cô Thuỷ đang là thợ cạo. Đồng 50 xu bằng nhôm với cạnh sắc bén được cô Thuỷ miết sát trên da lưng khi liên tục được Hồng Hạnh bôi trơn bằng dầu gió. Trời tối sầm vì các đám mây đen ngòm. Da lưng tôi cũng chuyển thành màu bầm đen. Mỗi cái sấm chớp bên ngoài trời như mỗi nhác cạo như xé rách da thịt. Mỗi lần cô miết kéo mạnh cái đồng 50 xu đó là mỗi lần tôi uốn éo cái lưng hoặc kêu gào lên đau đớn.
Sau hơn nửa giờ ra tay, cô Thuỷ kêu người gọi xe xích lô để đưa tôi về nhà sau khi cạo xong và cũng chính tay Hạnh với cô đưa tôi lên xe. Hồng Hạnh thản nhiên chen lên ngồi kế tôi như một người chị gái cũng như chị nảy giờ đã vuốt, đã ôm, đã xức dầu và đã phụ giúp cô cạo tôi cho đến khi tôi “hết gió”.
Tôi cảm phục Cô Thuỷ và cảm ơn Hồng Hạnh. Tôi bị Hạnh làm choáng ngợp, cái cảm giác tiếp xúc rất con gái của Hạnh. Chúng tôi thân với nhau hơn và từ đó tôi giúp Hạnh viết bài, cho Hạnh xem các bài luận văn của tôi, cách giải những bài tóan động tử khó và đến một ngày kia Hồng Hạnh cho tôi biết một sự thật.
Lương Ngọc Thành
No comments:
Post a Comment