Thủy Tiên mất bố mẹ hồi còn rất ít tuổi. Sống với ông bà ở Biên Hòa cho đến tuổi chớm biết yêu, cô bé đã khiến cho ông bà già đi nhiều hơn trước tuổi, khóc nhiều hơn cười vui và cầu nguyện nhiều hơn bất cứ ai khác.
Như nhiều học sinh đệ nhất cấp khác, Thủy Tiên học yếu từ ngay năm đệ thất. Hai năm sau, cô gái bé nhỏ ấy biết yêu và xúyt bỏ nhà đi theo nhóm trai trẻ trong lớp. Ông Bà Năm mang cô cháu tội nghiệp lên Bảo Lộc một tuần như là cách cùng với cô chạy trốn, như là cách để họ khây khỏa, để mong tìm ra một lối thoát. Khi Ông Bà Tâm đưa họ đến nhà trọ chúng tôi để hái trái bơ trên cái cây ngay sau gian bếp nhỏ tăm tối khi tôi đang làm cơm, cuối năm học lớp 11, tháng 4 năm 1973, họ mới nhận ra rằng trên đời này có một người nam sinh, cần cù khéo léo trong chuyện bếp núc, chăm chỉ trong chuyện học hành và rất nghiêm khắc trong việc đưa tình yêu thương mẹ vào trong cuộc sống thường nhật như tôi.
Về lại Biên Hòa, Thủy Tiên liền chớm thay đổi. Cô xin ông bà mua cho một cây đàn guita. Cô nài nỉ một khoản tiền để đi học thêm và cuối cùng nàng quyết định xin ông bà cho lên Bảo Lộc để sống với Bác Tâm bất chấp bao nhiêu lần ông bà nội ôm nàng khóc. Biết tôi chuyển sang ở chung với Tài Bột, Ông Tâm đến tìm tôi tại nhà trọ mới và trịnh trọng ngỏ lời,
“Anh Thành này, biết anh có thể giúp được cô cháu nhỏ của tôi nhiều điều, xin anh đến ở với chúng tôi làm gia sư. Xin anh nhận lời giúp chúng tôi nhé. Chúa nhân từ sẽ ở cùng với chúng ta.”
Tôi, ái ngại, rụt rè và bị chạm tự ái, với giọng Bắc tôi đã cố tập được, trả lời,
“Cám ơn Bác Tâm đã nói thế. Cháu chỉ giúp được chút ít thôi vì cháu phải lo chuyện bài vỡ năm nay nữa cơ. Cháu còn phải viết thư về xin phép mẹ cháu trước đã.”
Ngồi cạnh bên, chăm chú nghe câu chuyện, Ông Phúc chủ nhà thêm vào,
“Bác Tâm đây đã nói thế thì anh xem nhín ra ít giờ để giúp cho cô cháu tội nghiệp. Ngay như anh lớn nhà tôi đây này, cứ hết lời khen anh, cứ hết dạ lo học từ ngày anh dọn đến đây ở với chúng tôi.”
Ông Tâm sốt sắng kết luận,
“Anh nhận lời cho chúng tôi vui nhé. Tôi sẽ đi Cần Thơ gặp mẹ anh để xin phép cho anh nhé. Anh cho tôi địa chỉ nhé.”
(còn tiếp)
No comments:
Post a Comment