Có một cậu bé trai có tật xấu là ưa nổi nóng, quạu quọ. Vì vậy, cha cậu đã đưa một túi đinh, bảo cậu mỗi khi nổi nóng quạu quọ thì hãy đóng một cây đinh lên trên bờ rào phía sau vườn nhà.
Ngày thứ nhứt, cậu đóng được 37 cây đinh. Từ từ, mỗi ngày số đinh được đóng lên bờ rào mỗi ít đi. Cậu cũng nhận thấy mình đã khống chế phần nào tật xấu, cũng như cái việc đóng những cây đinh có hơi dễ dàng.
Cuối cùng, một ngày kia cậu bé này thấy là mình vẫn đủ nhẫn nại để không nổi lên cái tật xấu nóng nảy quạu quọ nữa. Hắn bèn báo cho cha nó biết việc này. Cha cậu lại bảo,
“Bắt đầu từ nay, mỗi khi chế ngự được tật xấu, con nhổ bỏ một cây đinh.”
Ngày ngày trôi qua, sau cùng cậu báo cho cha hay là đã nhổ hết những cây đinh rồi. Người cha nắm tay con trai ra sau vườn nhà và nói với nó rằng:
“Con của cha ngoan lắm, con làm rất hay. Nhìn những lỗ đinh trên bờ rào: bờ rào này không thể hồi phục được nguyên trạng nữa. Một khi con nổi nóng thì những lời nói của con cũng giống như những cái lỗ đinh này. Chúng đã
để lại những vết hằn. Giả dụ như con dùng dao đâm
người ta một dao. Bất luận là con đã nói bao nhiên lần những lời tạ lỗi, vết thương đó vẫn sẽ vĩnh viễn còn đó.”
No comments:
Post a Comment