Sunday, June 3, 2012

I LOVE YOU, MOM

ONE LITTLE DUCKY

ĐÊM CUỐI CÙNG

Đêm thứ ba trong bệnh viện, gần 3 giờ sáng, tôi nhận thấy mẹ có những biến động khác thường và vội báo cho phòng trực.

Một bác sĩ trẻ và một y sĩ vội đến để cấp cứu. Họ làm tất cả những gì họ có thể. Sau năm phút mười phút gì đấy, cả hai nhìn tôi, rất buồn bã,
“Thưa thầy, tụi em xin chia buồn với thầy.”
Tôi rùng mình và nghẹn lời khi cảm ơn họ. Tôi ràn rụa nước mắt. Tôi chợt kêu rú lên trong lúc tôi ghì cánh tay của mẹ tôi,
“Mẹ ơi! mẹ không chờ để chị và em con về để nhìn thấy mẹ hay sao, mẹ ơi!”
Trong một giây khắt, tôi rơi lọt vào một thung lủng sâu đến tận cùng. Tôi bỗng như một đứa trẻ bị ném vào một cái hang tối ẩm ướt, lạnh lẻo. Tôi bỗng như một hành khách trong một chuyến đi vượt biên bị cướp bọn biển ném xuống biển sâu lúc nửa đêm. Tôi thẫn thờ như một bệnh nhân tâm thần được cho xuất viện- không có nơi đến- không có ai đón- không có gì để làm và không có gì để mất. Tôi như một cô gái quê mùa bị ném vào một chốn xa đọa, nguy hiểm. Tôi như một đứa bé con vừa được sinh ra rồi bị bỏ rơi đâu đó trên đường, trong một cái giỏ nhỏ. Cố trấn  tĩnh nhìn đồng hồ- 2:56, tôi điện thoại báo tin cho nhà tôi. Tôi ký tên vào hồ sơ bệnh án. Tôi tĩnh táo nhớ đến việc xin xe chở xác mẹ tôi về. Tôi gọi B.S phó giám đốc- một học trò cũ và được phúc đáp ngay. Quả đúng là tôi được những thứ một người bình thường không thể có được. Ngay sau khi đưa mẹ tôi về nhà, tôi gọi ngay cho các bạn hữu Nông Lâm Súc Bảo Lộc bên Cần Thơ mỗi có tin vui hay buồn gì, chúng tôi cũng cần có nhau, hơn thế nữa họ là những người kính quý mẹ tôi.
“Mẹ tôi đang ở nhà.” tôi căn dặn mình như thế.
“Mẹ tôi đang nằm nghỉ đấy.” tôi muốn nói thì thầm với mọi người.
   Tôi không biết phải làm sao lấp cái khoảng trống đang lan rộng, đang bao trùm lấy tôi. Cái khoảng trống mà bất kỳ người con thương mẹ nào cũng phải trải qua, phải ngập chìm trong đó cho đến bất tận, cho đến hết cuộc đời họ. Tôi ngồi bất động bên giường mẹ tôi.
    Nếu có một được một phép mầu, tôi chỉ xin được thay chỗ: “Mẹ tôi ngồi đây để tôi đổi lại nằm chỗ kia.”
Ôi! Cái hoán đổi đơn giản kia sao mà khó thế!

A GOOD WORD GAME

INTRODUCTION- giới thiệu